‘Mẹ ơi, mẹ “xưng” con hông ?’ Đứa trẻ mở to mắt, nở nụ cười hỏi mẹ , khi đó cậu 4 tuổi.
‘ Có, mẹ thương Hoonie của mẹ lắm’ Người phụ nữ đơn thân ôm chặt lấy đứa nhỏ bé bỏng của mình, hôn thật sâu lên đôi má phúng phính hồng hào ấy.
Đứa nhỏ cười tít mắt, chạy ra đu đu nhẹ cái nôi của em gái: ‘ Mẹ ơi, mẹ “xưng” Yoonji hông?’
‘ Hoonie và mẹ sẽ cùng thương yêu Yoonji nhất trên đời, nhé’ Ánh mắt trìu mến nhìn hai đứa con nhỏ, một nhà 3 người, bất chấp quá khứ đau thương, hiện tại như vậy là quá đủ.
‘ Hoonie sẽ “xưng” yêu mẹ và Yoonji nhất trên đời’ đứa nhỏ dơ tay nắm lấy bàn tay múp míp nhỏ hơn, nắn nắn nhẹ, như đang cầm thứ gì trân quý lắm.
Người mẹ nhẹ ôm lấy cậu nhỏ của bà vào lòng, tay kia khẽ đu chiếc nôi be bé, mái hiên chiếu xuống vài tia nắng lấp lánh vàng, tiếng chim hót véo von chào mùa hè mới năm 1984, một mùa hè yên ả. Rồi bà nhẹ cất tiếng ru đưa hai đứa nhỏ vào giấc ngủ trưa:
” Tan đi tan đi, nỗi buồn hãy tan vào giấc mơ đi…”
Gió thổi, lá bay, như thời gian cuốn trôi ký ức.
________
Mùa thu, chiếc lá vàng theo gió đậu lên khung cửa sổ phòng bệnh. Bàn tay lớn nắm nhẹ lấy bàn tay nhỏ bé, trắng bệch và nhăn nheo. Căn phòng trắng tinh sạch sẽ và ảm đạm, thỉnh thoảng chỉ nghe thấy tiếng hít thở đều đều của những người trong căn phòng, tiếng kêu máy móc của điện tâm đồ. Các máy hỗ trợ khác đều được tháo ra, vì một lý do nào đó mà không ai muốn nhắc đến, thiếu vài cái mà không hiểu sao lại trống trải đến thế.
Bà mở nhẹ đôi mắt, chỉ một cử động nhẹ thôi cũng khiến những đứa trẻ đang thất thần ngước lên nhìn mẹ, đôi mắt chúng là mong chờ được nghe tiếng bà hay là chối bỏ sự thật nghiệt ngã sắp đến.
‘ Hoon, Yoonji , cuộc sống như một hộp chocolate vậy, ta sẽ không thể biết trước mình sẽ chọn được viên nào. Số phận đã cho mẹ được làm mẹ của các con, và mẹ nghĩ mẹ đã chấp nhận nó rất ổn’
Bà luôn là người phụ nữ mạnh mẽ như vậy, tay bà cố ghì hơn lấy tay của hai đứa trẻ, đôi mắt sáng rực nhìn xuyên thấu vào từng khuôn mặt mà bà đã chăm bẵm sự trưởng thành của chúng suốt nửa đời mình.
‘ Hai con đã có thể tự đi được rồi, còn mẹ cũng đến lúc nghỉ ngơi’ bà nở một nụ cười trìu mếm
‘Con không muốn’ giọng cô gái bé nhỏ yếu ớt vang lên kèm theo tiếng nấc nghẹn.
‘Yoonji, cái chết là một phần của cuộc sống, đau buồn và thương tiếc cũng vậy’ bà xoa nhẹ đầu cô bé rồi ngước mắt nhìn cậu con trai bé nhỏ của bà ‘nhưng mẹ mong hai đứa sẽ không quên đi những phần tươi đẹp còn lại’
Buổi tối hôm đó, bà cứ vậy mà ngủ mãi.
Còn Sunghoon chứng kiến một phần ký ức đẹp đẽ của mình không còn tồn tại trên thế gian.
____
Một tuần đó, người ta thấy cô con gái không thể ngừng tiếng nức nở của mình, còn cậu con trai, giống như lấy toàn bộ sức mạnh còn lại của mình, gượng lên làm chỗ dựa cho em gái, lo toan ổn thỏa tang sự với đôi mắt ráo hoẳng và trầm mặc.
Còn Jiwon, người ở bên cậu ngày đêm, dám chắc rằng, suốt một tuần tang lễ, cậu không hề chợp mắt, mặc cho anh nài nỉ, khuyên nhủ thế nào, cậu có ngả lưng xuống nhưng không hề chìm vào giấc ngủ. Giống như chối bỏ tất cả mọi yếu đuối mà loài người nên có, hay, giống như gồng lên với tất cả vốn liếng sức mạnh còn sót lại.
Một tuần trôi qua, Jiwon biết, mọi thứ sẽ không còn như cũ, một số thứ mất đi, một số thứ khác đang cận kề ập tới. Tất cả đã thay đổi dần dần, hay rồi sẽ ào ạt thay đổi.
Giống như hiện tại, anh bỏ trống căn hộ của mình, di cư luôn qua căn hộ của cậu, dùng toàn bộ kỹ năng chăm sóc tích tụ nửa đời để lo cho cậu từng bữa cơm trong suốt thời gian tang sự, hủy toàn bộ lịch trình chỉ để chắc chắn rằng bản thân sẽ không rời cậu nửa bước. Bởi trong tâm anh, cái thứ bất an vẫn còn nhen nhóm, theo cả vào từng giấc mơ.
____
Ngày hôm nay trời lại mưa rả rích, cơn mưa cứ triền miên suốt mấy ngày liền, lúc thì nhẹ lất phất, lúc thì ầm ào như tiếng gào thét của ai đó trong đêm, tiếng mưa như đánh vào màng nhĩ, lầm rầm, lộp độp, inh ỏi đến xót cả tim gan.
Ngày hôm nay không cần phải đến nhà tang lễ, ngày hôm nay cậu đã tiễn mẹ đi nốt quãng đường trần xong rồi. Ngày hôm nay, Sunghoon ngồi tựa người trên chiếc ghế gỗ mà mẹ vẫn thường hay ngồi, lặng thinh nhìn ra khung cửa sổ ướt đẫm mưa bay, từng giọt nước lăn thành từng vệt dài ngoằng trên ô cửa kính, từ ngòai nhìn vào, người ta sẽ tự hỏi, là cậu đang khóc phải không?.
Lộp độp…
Sunghoon cứ ngồi như thế hàng giờ liền, ánh mắt vô thần và khô khốc, không ai biết vì sao, Yoonji không hiểu, Jiwon cũng không thể đoán được.
Tíc tắc… Tiếng kim đồng hồ cứ đều đặn vang lên quyện vào tiếng mưa ngoài trời đã ngớt đi đôi chút.
‘Đắng quá’ Sunghoon với tay nếm thử một viên trong hộp chocolate mà Jiwon mang đến. Jiwon kì lạ nhìn nắp hộp: 10% cacao .
‘Em muốn đi ngủ’ đến gần tối, Sunghoon đột ngột đứng dậy, giọng cậu nhẹ như gió thổi.
Jiwon gật gù trên ghế sopha cũng mở bừng mắt khi nghe câu nói của cậu. Suốt cả một tuần nay anh như cố cào nát bức tường bao bọc lấy cậu mà không được, Sunghoon của anh không còn là cậu nhóc nữa, đã từ khi nào, cậu biết cách tạo cho mình một lớp vỏ kiên cố đến vậy, khiến anh không tài nào xâm nhập được.
Sunghoon đi ngủ, ngủ thật, ngủ rất sâu và không hề giật mình tỉnh giấc, với Jiwon thì lại là một đêm mất ngủ, anh chốc chốc lại vuốt đi mái tóc lòa xòa trên gương mặt cậu, thỉnh thoảng lại chỉnh chăn, rồi cứ vậy ngắm nhìn cậu cho đến khi tia nắng đầu tiên của ngày mới xuất hiện.
‘Hoonie của anh, làm thế nào để em không tự gặm nhấm nỗi đau một mình nữa đây? ‘
Jiwon hôm nay sẽ phải đi quay cả ngày nên anh căn dặn Yoonji nhớ đánh thức cậu vào buổi trưa để ăn cái gì đó đã, sau đó ngủ tiếp cũng được, nếu không sẽ đau dạ dày, tối anh mới về, nhớ hỏi cậu xem tối nay hai đứa muốn ăn gì để anh đi mua luôn.
Buổi chiều muộn, khi ra xe trở về, có tiếng chuông điện thoại reo, không phải của Yoonji mà là của Suwon, trái tim anh không hiểu sao lại đập nhanh và dữ dội quá:
‘Jiwon huyng, Sunghoon nhập viện rồi, bệnh viện xxx’ Tim Jiwon nhói lên, chân anh như không còn chạm đất nữa, bàn tay run run nắm hờ điện thoại, đầu óc mơ màng nhập nhòe nụ cười của cậu, rồi tai anh ù đi, không nghe thấy gì nữa, cũng không biết làm thế nào bản thân lại đến cổng bệnh viện, làm thế nào để tới được phòng bệnh của cậu, lúc này đây, trong đầu anh chỉ có duy nhất gương mặt cậu, tai văng vẳng câu nói của cậu khi còn ở Hawaii :
‘Jiwon, em yêu anh…’
_____
Chút lời tâm sự của au: Truyện cũng đi hơn nửa chặng rồi, chỉ là mình phân vân lắm, nó không phải là hư cấu hoàn toàn dễ hơn nhưng cũng chính vì vậy mà mình không nỡ xuống tay . Đây cũng là quãng ngắt lần 2 của mình khi viết bộ này, vì một nhân vật thôi, nhưng đắn đo nhiều lắm. Mong mọi người cho mình chút động lực để dũng cảm viết tiếp.
Cảm ơn nhiều T_T